Thứ Sáu, 12 tháng 1, 2007

Sad song!

GIẤC MƠ CHỈ LÀ GIẤC MƠ

Đêm nay lại một đêm nữa em nhớ mong anh đếm từng phút giây trôi qua vô tình. Anh đang ở nơi xa, em nhớ mong anh vô cùng, ước sao mình được bên nhau đêm nay…Giấc mơ chỉ là giấc mơ.

Em mơ về ngày xa xăm ta sống bên nhau không còn cách xa, không còn mong chờ. Em mơ được ngồi bên anh, ta nói với nhau bao điều, những vui buồn ta cùng trong tay nhau…Giấc mơ chỉ là giấc mơ.

Rồi anh cứ đi, để ngồi đây em vẫn mong chờ, vẫn thầm mong anh yêu nơi xa sống vui bình yên. Ngày trôi mãi xa, sao tình yêu vẫn vẫn cứ ở lại, tháng năm dài tình em héo khô theo bóng ai kia hững hờ.

Há ha…hà ha…. vẫn thầm mong anh yêu nơi xa sống vui bình yên…..há ha…hà ha…, tháng năm dài tình em héo khô theo bóng ai kia hững hờ….

Em mơ về ngày xa xăm ta sống bên nhau không còn cách xa, không còn mong chờ. Em mơ được ngồi bên anh ta nói với nhau bao điều những vui buồn ta cùng trong tay nhau…Giấc mơ chỉ là giấc mơ.

Rồi anh cứ đi, để ngồi đây em vẫn mong chờ, vẫn thầm mong anh yêu nơi xa sống vui bình yên. Ngày trôi mãi xa sao tình yêu vẫn vẫn cứ ở lại, tháng năm dài tình em héo khô theo bóng ai kia hững hờ.

.....................................

Dong xu roi!

Tôi thich đi bộ vào buổi sáng. Dẫu bận nhưng mỗi ngày tôi đều dành thời gian dạo quanh chừng 5 cây số quanh khu vực nhà tôi. Một hôm, dọc đường đi dạo tôi bất chợt nhìn thấy một đồng xu rơi nằm trên đường. Đồng xu khá mới nên ánh sáng lập lóe của nó mới được mắt tôi chú ý. Đang đà đi, tôi tránh qua một chút để khỏi đạp lên đồng xu và đi tiếp. “Lại một đồng xu rơi”, tôi nghĩ. Những đồng xu rơi như thế tôi đã thấy nhiều lần trong đời.

Được vài bước chợt tôi nhớ đến con gái tôi. Nó thỉnh thoảng khoe với tôi về chuyện nhặt được những đồng xu lẻ rơi đay đó. Nếu con gái tôi có đây thì chắc nó đã quay lại nhặt đồng xu đó rồi. Nghĩ tới đây, tôi vô tình quay người lại định đến nhặt đồng xu mà tôi vừa phát hiện. Nhưng rồi tôi nghĩ nếu có ai thấy tôi tướng tá bệ vệ như thế này mà quay lại nhặt một đồng xu rơi thì thật là ngượng. tôi tự nhủ: “Chẳng đáng” và tiếp tục đi về nhà.

Ngày hôm ấy tôi nhanh chóng quên đi câu chuyện đồng xu. Trong bữa ăn tối, vợ tôi - là nhân viên cứu trợ xã hội – kể chuyện về những người bất hạnh mà cô ấy mới gặp và chép miệng: “Một đồng xu rơi với họ có khi là dịp may của một ngày”. Câu nói của vợ khiến tôi đâm ra suy nghĩ. Đã bao nhiêu lần tôi bỏ qua những đồng xu rơi, đạp lên chúng, bước đi mà không cần phải suy nghĩ nhiều cho lắm. Những mỗi đồng xu có thể là một dịp may mắn, một cơ hội với những ai đó!

Thấy tôi tần ngần, con gái tôi xán lại hỏi chuyện. tô kể cho nó nghe về đồng xu tôi gặp sáng nay. “Nếu là con, con sẽ nhặt ngay” con gái tôi cười “Nhưng ba đừng cả nghĩ thế. Chỉ là một đồng xu thôi. Đôi khi con còn nhặt được những thứ lớn hơn ấy”.

Sáng hôm sau, trên đường đi dạo tôi để mắt tìm lại đồng xu ngày hôm qua nhưng không thấy. Đã có người nhặt nó và cơ hội đã đến với họ, dù là rất nhỏ mà cũng có thể là rất lớn. Ở trong đời tôi đã bỏ qua bao nhiêu cơ hội như thế nhỉ? Nhìn chung lại, nếu tôi đừng bỏ qua những cơ hội thì có thể cuộc đời tôi đã khác đi. Điều duy nhất an ủi là tôi đã có được một bài học.

(Phụ nữ 12/01/2007)