Thứ Hai, 11 tháng 6, 2007

Ban co so phai khoc khong?

Sáng nay, một người bạn gửi những dòng này, câu cú không được chuẩn xác lắm nhưng cũng khiến cho mình suy nghĩ.....và cảm thấy cũng chính xác



Dear my friends,

Có bao giờ bạn cảm thấy nghẹn đắng trong lồng ngực mà nước mắt không trào ra được? Có bao giờ bạn muốn khóc thật nhiều mà phải cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong không? Có khi nào bước qua một khoảnh khắc nào đó bạn chợt thấ nước mắt mình chảy xuống mà không biết vì sao mình khóc? Có bao giờ bạn dành thời gian để tự hỏi những điều như thế?

Tôi biết các bạn của tôi, những người tôi thật sự yêu thương và quý mến, không ai không một lần rơi nước mắt, dù chỉ là những điều rất nhỏ. Mỗi cảm xúc, mỗi khoảnh khắc khác nhau, nhiều khi tự hỏi « khóc » đôi khi là một nhu cầu thiết yếu để...giải thoát tâm hồn ? Có ai đó kể cho tôi nghe rằng khi khóc xong rồi bạn sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn, nhưng cũng có người sợ nhiều lắm mỗi lần mình rơi nước mắt, bởi chính lúc ấy họ cảm thấy lòng mình yếu dần đi... Và rồi khi khóc xong, mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn nữa ! Tôi cũng đã từng đọc cách đây 4 năm, một câu chuyện, rằng « Bạn cũng phải khóc trước khi bạn lau khô nước mắt cho người khác » . Lần đầu tiên đọc nó, tự hỏi đó phải chăng là cách mình đặt bản thân vào vị trí của ai đó để hiểu những gì người khác phải trải qua, câu chuyện đầy ý nghĩa nhưng đơn giản vô cùng.

"Xin đừng để tôi sống qua từ đó. Vì nếu thế làm sao tôi có thể hàn gắn được những vết thương của người khác mà tôi không cảm thấy?

Nước mắt tôi khô và tôi không bao giờ khóc. Làm sao tôi biết được khi nào thì vết thương rất sâu?

Nếu trái tim tôi lạnh và chưa bao giờ chảy máu. Làm sao tôi biết anh em của tôi cần gì ?

Khi chúng ta không nghe lời cầu xin của một người hành khất, và nhắm mắt lại để khỏi phải nhìn ; chúng ta luyện cứng trái tim và tâm trí, chúng ta coi sự nhân ái của mình là sự yêu đuối, khi đó chúng ta không còn đi theo con đường đúng và cũng chẳng được sự hướng dẫn hằng ngày.

Khi trái tim quá đau buồn, đó cũng là khi bạn mở cánh cửa cho một ngày mai tươi sáng hơn. Vì chỉ có qua nước mắt, chúng ta mới có thể nhìn thấy những nỗi buồn trong mắt người khác mà thôi.

Trở lại với những dòng chữ viết, tôi biết mọi người ai cũng có một nỗi niềm. Nhưng các bạn có sợ khi nước mắt mình rơi xuống, các bạn có sợ khi trái tim mình đau hơn ? Có lẽ ai cũng sợ những khoảng thời gian khủng khiếp của cuộc đời mình, những ngày bình thường mà dài hơn nhiều thế kỷ, ngay cả bây giờ trong tôi ngổn ngang những dòng chữ, nhưng chợt nghĩ rằng khóc để rồi nghe những nụ cười .................sâu hơn ?!


Thứ Hai, 4 tháng 6, 2007

Ba ngay nua....

Còn 3 ngày nữa là đến sinh nhật của anh, quà mình đã chuẩn bị, nhưng vẫn còn để ngoài tiệm, chưa mang về
. Tối mai mình mua đồ về chuẩn bị làm bánh kem, hôm ni cho các bà trong cơ quan ăn sản phẩm làm thử nhưng không đạt yêu cầu nhưng được khen ngon vậy là mình yên tâm làm rùi. Mấy cuốn sách dạy làm bánh "cà chớn" dễ sợ, đã dấu nghề rùi mà còn chỉ tùm lum nữa, mình phải bò vào các forum trên mạng để xem lại . Hôm qua mình làm lại với nguyên liệu tương đương thì mẹ khen ngon, hihi.

Nhưng không hiểu sao năm ni càng gần đến sinh nhật của anh mình lại có cảm giác buồn nhỉ
.