Thứ Tư, 13 tháng 12, 2006

Gia nhu......

Giá như anh không dịu dàng với em
thì có lẽ em dễ dàng quên anh hơn....

Lại một Giáng sinh nữa! Mỗi dịp Giáng sinh lại là một kỷ niệm đối với em, những kỷ niệm vui buồn của em và anh lại hay rơi vào ngày Giáng sinh. Nhưng năm nay thì chỉ còn lại mình em
Ngày đó, khi nghe lời từ chối của anh tại sao em lại dễ dàng chấp nhận đến như vậy, em vẫn cứ ngây thơ cho rằng tình yêu và tình bạn có thể sống chung với nhau được. Lúc đó anh đã từng nói anh không muốn giống như người đi hai hàng khi mà có "hai tình cảm" trong cùng một lúc, câu nói của anh lúc đó đã chạm đến tự ái của em, đã khiến em phải cố công tìm hiểu "hai tình cảm" đó để rồi chính mình cũng rơi vào. Giá như anh không dịu dàng với
em thì có lẽ em dễ dàng quên anh hơn, giá như anh  xua đuổi em  thì em đã không bị bao lần ngộ nhận rằng anh yêu em, giá như... Tất cả "giá như" bây giờ đã muộn rồi, em  vẫn xa anh nhưng lại không có cách nào quên được anh. Những lúc đắm chìm trong công việc thì không sao nhưng chỉ cần ngơi tay là hình ảnh của anh lại tràn ngập tim, nỗi nhớ, nỗi đau cứ buốt lên từng cơn khiến cho em  mất dần đi niềm vui của cuộc sống, em vẫn sống nhưng giống như sống theo quán tính, không mơ ước đến một gia đình hạnh phúc, không mơ ước sẽ có được những thiên thần xinh xắn, không mơ ước đến một cuộc sống màu hồng, tất cả chỉ vì không có anh bên cạnh và không bao giờ em có anh trong đời.

(sadmo)

Thứ Ba, 24 tháng 10, 2006

Mot phut

Ba năm rồi Rùa nhỉ? Tất cả giống như một cái chớp mắt, hôm chủ nhật nhớ đến ngày, Miu tưởng như mới xảy ra ngày hôm qua thôi. Thời gian Rùa đi là giai đoạn khó khăn của Miu, khi nhận được tin Rùa đi từ Nhím, Miu đã khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc. Có lẽ chưa bao giờ Miu nói cho Rùa nghe điều này, đó là trong tâm trí Miu, Rùa chỉ đứng sau một người. Bao nhiêu năm mình quen biết nhau, tuy Rùa là con trai nhưng gần như mọi bí mật, mọi vui buồn gì của Miu, Miu đều kể hết cho Rùa, nhiều khi Miu cũng biết Miu là người ích kỷ, chỉ quan tâm đến tâm trạng của mình mà không để ý đến tâm trạng, tình cảm của Rùa. Sau khi Rùa đi, Miu đã từng suy nghĩ nếu như ngày đó, khi Rùa hỏi Miu chấp nhận thì có lẽ Rùa sẽ không đi và sự ám ảnh đó càng nặng nề thêm khi mà mẹ Rùa và bé Thanh cũng đã nhắc đến điều đó. Lúc đó, Miu đã hỏi người ta, có phải yêu một người là một cái tội? Khi những lần nhận điện thoại của bé Thanh, Miu cứ có cảm giác là mình có trách nhiệm trong việc Rùa đi. Ngày hôm nay, sau ba năm, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, nhóm mình chỉ còn lại một mình Miu vẫn đi về một mình, chỉ có điều rằng Miu đã không thực hiện được lời hứa với Rùa, Miu đã dứt bỏ một phần của con người mình, không phải Miu không còn cảm giác nhưng Miu mệt mỏi, Miu không còn đủ sức nữa, thời điểm này ba năm trước, bên cạnh Miu vẫn có một người nâng Miu lên khi không có Rùa, nhưng nay thì chỉ còn lại một mình Miu phải tự đứng lên, điều này khiến tâm Miu trở nên trống rỗng.
Miu biết Rùa rất ghét khi Miu nói điều này và ngay chính bản thân Miu cũng không muốn nhưng Rùa hãy cho Miu xin lỗi. Xin lỗi tất cả, xin lỗi vì cho dù ở thời điểm trước hay bây giờ, trong lòng Miu, Rùa vẫn luôn đứng ở vị trí là một người bạn tri kỷ của Miu.

Một phút để nhớ đến một người bạn, một phút để nhớ đến một người đã ở bên mình lúc khó khăn, một phút để nhớ đến một chú Rùa luôn chịu đựng lắng nghe.

Thứ Sáu, 13 tháng 10, 2006

THU SAU-NGAY CUOI TUAN

Thứ hai, thứ ba,....thứ sáu. Lại hết một tuần làm việc nữa rồi, thời gian cứ như có ai đuổi đằng sau vậy. Chỉ còn 2,5 tháng nữa là mình 27 tuổi. Ngồi nhìn lại thấy mình vẫn vậy, không tiến bộ đi chút nào, thậm chí còn thụt lùi nữa, chán thiệt đó!Image. Mấy ngày nằm bệnh ở nhà, vắt chân lên đầu cũng suy nghĩ ra được một số "chân lý, chân bò", hổng phải trước kia mình hổng bít mà là cố tình không muốn bít Image. Tuy nó làm cho mình hơi có cảm giác nhẹ lòng nhưng nó lại khiến cho cảm xúc của mình lại chai cứng hơn lên Image. Thôi đành tới đâu hay tới đó, với mình thì mình không thể cùng một lúc kiểm soát tốt được vừa cuộc sống, vừa tình cảm được. Bây giờ cứ chúi đầu vào công việc, thoải mái vui chơi với mọi người những khi có thể thì đã là một cuộc sống tạm ok rùi, suy nghĩ nhiều chi cho "ốm", phải không pà con nhỉ? Image
Chính vì vậy mai mình sẽ đi shopping Image

Thứ Sáu, 6 tháng 10, 2006

KHUYA



Khuya. Ngoài vườn những cơn
gió đêm vẫn xào xạc như cũng đang trằn trọc thức. Với tay lấy cái Headphone, bật
một bi ht từ một album mới mua, hình như của Evanescense. Nhìn ln bầu trời đêm
le lói ánh trăng sao, gnhe văng vẳng bn tai tiếng ht trong trẻo,  giọng
hát đầy mê hoặc như  đang muốn kéo tôi ra khỏi thế giới đầy ưu tư 
phiền muộn... Để rồi tôi cảm thấy trước mắt mình l khu phố nhỏ ngy xưa, dài và
hẹp, ánh đèn vàng ấm áp hắt bóng xuống mặt đường. Tôi đột ngột muốn quay bước
chân đi nhưng lịng thì bị níu ko....


Văng vẳng đâu đây những nốt piano thánh
thót hoà lẫn giai điệu du dương của một cây violon. Ngước ánh mắt lên những ô cửa
sổ còn sáng ánh đèn như muốn tìm kiếm, bỗng chốc cất tiếng thở thật nhẹ nhàng …
Cơn gió đêm lùa đến mang theo trong không gian tiếng hát lúc trầm lắng, lúc
ngân nga và có lúc lại vút cao lên như muốn chạm đến những vì tinh tú. Cái âm
thanh ngọt ngào sâu lắng ấy khiến cho tâm hồn một kẻ lang thang như chất chứa
thêm nhiều tâm sự …


“Anh cảm thấy rất mệt mỏi vì phải kiềm
nén những nỗi sỡ hãi thật sự trẻ con. Và nếu em phải ra đi, anh mong rằng em sẽ
đi thật sự. Vì sự hiện diện của em vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Nó không để cho
anh được yên … Những vết thương dường như chẳng thể lành, và những nỗi đau thì
vẫn sững sờ trước mặt. Có rất nhiều thứ mà thời gian chẳng thể nào xoá mờ được đâu
…”. Người ta vẫn bảo với nhau rằng thời gian sẽ là phương thuốc diệu kỳ xoá đi
những vết đau lòng. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Thời gian chỉ có thể khiến người
ta quên đi những nỗi đau. Và chỉ có tình yêu mới có thể làm nó lành lặn hẳn…


Tôi đã như dừng bước để lắng tai nghe những
lời hát như lắng nghe chính tiếng lòng mình đang nói. Không có em bên cạnh đêm
thật dài và ngày cũng trở nên trống rỗng. Nhưng thực sự tận đáy lòng tôi vẫn
luôn vang lên những nỗi khát khao, mong ước như ngày nào…


“Khi em khóc anh đã lau khô lệ. Khi em muốn
thét lên anh là người xua tan đi những nỗi sợ hãi.


Và anh đã nắm lấy tay em cùng vượt qua những
năm tháng ấy.


Và giờ đây tất cả những gì anh muốn nói
là …”Tất cả những gì của anh, anh vẫn giữ nó cho em…”


Mỗi chiều khi đến cạnh bên anh, nhìn nét
mặt buồn bã của anh em thấy lòng mình như đau thắt lại, muốn chia sẻ cùng anh
nhưng có cái gì đó đang chia ngăn khoảng cách của chúng mình. Em đã từng mong ước
rằng ở bên cạnh anh suốt cuộc đời của mình nhưng anh dường như vô tâm không
màng đến. Em lúc này đây cũng bế tắc trong tâm hồn mình mình muốn thét lên muốn
nói tất cả nhưng em phải đè nén tấm lòng mình lại em không muốn mọi người thấy
vẻ yếu đuối của chính mình ngoại trừ anh. Em nhiều lần thử bắt chuyện cùng anh
nhưng anh đã quay mặt đi không nói một lời. Mỗi lần như thế em cảm thấy trống rỗng
và cô đơn vô cùng. Và khi bước chân trên con đường về nhà em đã nhỏ những giọt
lệ vào sâu trong đáy lòng mình. Những giọt lệ ấy làm em cảm thấy cô đơn trống rỗng
ngày một nhiều hơn. Bế tắc trong công việc và bế tắc trong việc chia sẻ cho anh
những buồn vui của chính em và của cả anh nữa em cảm thấy thật cô đơn. Giờ đây
trong lòng em đau thật đau nó trống rỗng chẳng thể có gì lấp đầy được. Em đã
khóc, khóc rất nhiều trước khi cho anh những lời nói của lòng mình em muốn tạm
chia xa anh để nỗi đau mà em đang gánh chịu nơi đây vơi bớt đi để em có thể tiếp
tục sống dù biết xa anh là cuộc sống của em có chút vô nghĩa. Anh có thấu hiểu
cho lòng em. Dù xa anh em vẫn nhớ anh rất nhiều và trong em hình ảnh anh vẫn đẹp
mãi mãi và nó sẽ giúp em vượt qua những lúc khó khăn, và xin cho em được nói với
anh câu nói mà tận đáy lòng em chôn kín bấy lâu nay: “EM YÊU ANH” và em sẽ cầu
chúc cho anh được nhiều hạnh phúc trong cuộc sống.


Anh vẫn biết rằng em luôn ở bên cạnh anh
chăm sóc cho anh và động viên anh rất nhiều. Đã nhiều lần anh muốn nói thật
lòng mình cho em hiểu nhưng dường như có một bức tường đang ngăn cách chúng ta
anh hiểu rằng trong anh tồn tại một loài qủy nó khiến anh xa lánh mọi người và
xa lánh người mà anh luôn yêu thương nhất đó chính là em. Anh muốn thét lên nhưng
lòng cứ đau quặn đi. Nhìn thấy những nét mệt mỏi trong mắt em anh thật sự muốn
chia sẻ cùng em nhưng anh đẵ chẳng làm được. Hãy cho anh một chút thời gian để
anh đấu tranh với chính mình tìm lại con ngưởi của mình và chúng ta sẽ được ở
bên nhau em nhé. Nhưng để có được điều đó anh mong em sẽ ở bên cạnh anh cho đến
ngày đó. Nhưng nếu em không thể thì anh chẳng thể làm gì được nữa và lòng anh sẽ
đau vô cùng không biết anh còn có thể đứng vững hay không. Và trong tim anh cũng
muốn nói một lời dành cho em, một lời nói chân thành của cõi lòng mình mà dù
anh cố che dấu cũng không được rằng “ANH YÊU EM”


“When you cried I’d wipe away of all your
tears. When you’d scream I’d away of all your fears. And I’ve held your hand
through all of the years. But you still have all of me.”


Em cũng đã từng làm cho anh say đắm. Nhưng
những tháng ngày đó đã trôi qua. Để rồi giờ đây anh đang sống trong nỗi khắc
khoải cùng cuộc sống mà em bỏ đã bỏ lại phía sau. Khuôn mặt em đã từng xuất hiện
trong những giấc mơ ngọt ngào êm ái ngày xưa. Giọng nói của em đã từng khiến
anh như mất hết những sự minh mẫn. Thế mà giờ đây, anh đang đứng đây, trên con đường
quen thuộc ngày nào, vẫn đợi em, nhưng giờ đây, bên cạnh anh lúc này … không có
em … mà chỉ còn những âm thanh du dương kia như đang lắng nghe anh.


“You used to captivate me by your
resonating light. But now I’m buond by the life you left behind. Your face it
haunts my once pleasant dreams. Your voice it chased away all the sanity in me …”


Khó khăn lắm anh mới có thể tự bảo với
mình rằng … em đã ra đi, cho dù rằng, anh vẫn cảm nhận đâu đây hình bóng của
em.


Và, ở góc của con phố ấy, nơi có những
tán cây và hoa vẫn rụng mỗi mùa, bóng dáng em vẫn âm thầm chờ đợi anh, nụ cười
tươi trong nắng sáng lung linh, bước chân nhẹ trong bóng chiều yên tĩnh và
trong cả mưa đêm ướt lướt thướt mái tóc dài …


“I’ve tried so hard to tell myself that
you’re gone. And though you’re still here with me. I’ve been alone all along …”


Và thế rồi những cơn mưa lại đến thật lờ
mờ, vẫn nghe văng vẳng bên tai những nốt piano và violon réo rắt tha thiết …


Cứ mỗi lần ngắm nhìn vẻ mặt anh em lại
càm thấy lòng mình hạnh phúc. Ở bên anh em thật sự tìm được bình yên trong tâm
hồn của mình. Hôm nay em đã gặp biết bao khó khăn trong công việc và trong chuyện
gia đình của chính mình cùng trăm nỗi tơ vò khác cứ cuốn chung quanh cõi lòng
em. Em nhìn anh bằng ánh mắt buồn bã mong anh bắt gặp ánh mắt mệt mỏi trong em để
chia sẻ với em những nỗi niềm thầm kín. Nhưng anh vẫn vô tâm không quay lại em
thấy buồn và trong lòng trống vắng. Đã từ rất lâu em đã gặp anh, anh đã cho em
một cảm xúc thật đặc biệt mà không ai có thể cho em được. Ngày đó em vẫn còn là
một cô bé rất ngỗ ngược luôn làm theo ý của mình. Em sống ung dung tự tại bất cần
đời nhưng khi gặp anh, anh đã làm biến đổi trong em mọi sự. Ngày ngày trong em
luôn có sự thay đổi, em phải thay đổi chính mình để hoà hợp với anh. Từ một cô
bé cao ngạo em đã tự biết mình thành một cô bé nhút nhát trong mắt anh và nữ
tính nhiều hơn đối với gia đình của anh. Những lúc vui buồn chính anh đã lôi em
ra để trong lòng em tìm lại được cảm giác ấm áp và yên bình. Với em anh là tất
cả, và em đã tự hứa với lòng mình rằng em sẽ luôn chờ đợi một ngày nào đó anh
nhìn vào chính đôi mắt em và khẽ nói lời nói nhẹ nhàng rằng: “Anh yêu em”. Thời
gian trôi qua nhanh và bây giờ anh đã có một cuộc sống mới trong một môi trường
làm việc mới. Và cả chính em cũng có một công việc cho chính mình. Ap lực việc
làm khiến em mệt mỏi và lo lắng không biết lúc nào em sẽ làm sai và bị khiển
trách, em vốn dĩ là một cô bé nhút nhát nên em chẳng biết mình sẽ chịu đựng được
đến chừng nào nữa.


Thời gian gần đây anh đã không còn là
chính anh nữa, em có cảm giác rằng anh thay đổi đến lạ kỳ em đã từng cố gắng
tìm hiểu xem điều gì đã làm thay đổi đi con người anh. Trước kia anh không vô
tâm đến như vậy em thật sự không hiểu điều gì đã xảy đến cho người mà em hết mực
yêu qúy. Sự vô tâm trong anh khiến lòng em đau đến mức không thể nói thành lời được
nữa nó như một cục đắng mà mỗi ngày khi nhìn anh em đều phải nuốt vào cõi lòng
bé nhỏ của chính mình. Nỗi đau ấy cứ lớn dần lên từng ngày trong cõi lòng em. Đã
từng nhiều lần em tự tin và hứa với chính mình rằng em sẽ giúp anh thoát khỏi
áng mây u ám đang bám quanh anh và đưa anh về với thế giới cuả anh và thế giới
của chính mình, nhưng sự vô tâm trong anh đã làm tiêu tan niềm hy vọng đó của
em. Em đã từng khóc rất nhiều, khóc như chưa bao giờ khóc. Mỗi khi đêm về hay
khi nhìn xung quanh không có ai để chia sẽ cùng với em niềm đau, em đã bật khóc
, từng giọt nước mắt cứ tự trào ra thành từng dòng lan kín cả khuôn mặt em, dù
nước mắt cứ tuôn rơi nhưng em không sao cất lên được tiếng khóc, không hiểu sao
nó cứ nghèn nghẹn nơi cổ họng của chính em làm cho tâm hồn em cô đơn trống trải
và lạnh buốt, vô hồn. Vì anh em đã hy sinh nhiều thứ, có người nói em dại khờ
có người lại bảo em ngu ngốc, và bạn bè chung quanh em cứ từng đứa một xa em dần
và ngay cả đứa bạn thân nhất của em cũng đã lìa xa em mà đi. Với em bây giờ anh
là tất cả nhưng anh lại không chú tâm và hờ hững làm em càng cảm thấy tuyệt vọng
vô cùng em không biết chừng nào mình sẽ gục ngã. Lời chia tay mà em nói với anh
như từng nhát dao đâm vào tim em, đau như chưa bao giờ đau như thế mà nào anh
có thấu hiểu cho em. Dù chia tay nhưng em vẫn mong chờ ngày nào đó anh sẽ lại đến
bên em và chia sẽ cùng em mọi sự.


Tôi chưa từng nghe tiếng khóc của ai
trong đời ngoại trừ của chính mình và mẹ tôi. Và giờ đây tôi đã nghe được một
tiếng nấc nghẹn ngào của một người bạn đang bế tắc, tôi cảm thấy buồn cho chính
ngưởi bạn của tôi. Và tôi không biết nên làm sao để giúp người bạn ấy thoát khỏi
bế tắc của chính mình. Tôi đã từng hứa giúp đỡ nhưng không thực hiện được bất cứ
điều gì, tôi có cảm giác rằng mình đã thất hứa và tôi cũng đã từng đưa ra lời
khuyên giải nhưng có lẽ đó là những lời khuyên giải không hợp lý để giờ đây mọi
chuyện trở nên thế này. Tôi thật sự xin lỗi, một lời xin lỗi xuất phát từ tấm
lòng chân thành của chính mình. Tôi đã tự nhủ rằng nếu ngày ấy tôi không đưa ra
lời khuyên ấy thì bây giờ có lẽ mọi chuyện đã khác nhiều lắm. Dù có làm gì đi nữa
thì tôi cũng không thể sửa chữa lỗi lầm ấy được nữa mà cái tôi cần làm bây giờ
là giúp bạn tôi vượt qua những khó khăn trước mắt, và tôi chỉ có thể khuyên bạn
tôi một vài điều mà tôi nghĩ là có ít trong lúc này:


-                     
Mọi sự đã lỡ cái gì nó đến
thì nó sẽ đến bạn không thể thay đổi được nữa nhưng chính lúc này là thời gian
tốt nhất để bạn nhìn lại những gì bạn đã làm. Có những bông hoa tươi đẹp bạn đã
trồng và tôi nghĩ rằng bạn sẽ không đánh mất nó.


-                     
Cảm giác đau trong lòng bạn
làm bạn trở nên yếu đuối và xa lánh mọi thứ chung quanh bạn thì trước tiên bạn
hãy nghĩ về nhưng người chung quanh mà sống tốt hơn đừng làm cho mọi người phải
lo lắng cho bạn, nếu nỗi đau của bạn quá lớn tôi nghĩ bạn nên thét lên thật lớn
hoặc khóc thật to cho vơi đi nỗi đau ấy (có thể một mình hoặc cho một người bạn
thân lắng nghe để bạn bọc lộ nỗi đau ấy và nếu bạn can đảm hơn nữa hãy nói với
chính nguyên nhân gây ra nỗi đau cho bạn biết) để rồi sau đó bạn vững vàng đứng
lên mà sống tiếp cuộc đời còn lại vì cuộc đời còn lại còn lắm nỗi lo lắng nhiều
hơn mà bạn có thể không lường trước được


-  Nếu
bạn nghĩ rằng nguyên nhân nỗi đau không thể thiếu trong lòng bạn thì bạn hãy tạo
nó bằng tư tưởng của chính mình một hình ảnh đẹp trong quá khứ làm động lực cho
bạn đứng dậy (tuy nhiên tôi khuyên bạn không nên làm cách này có thể nó sẽ khiến
cho bạn sống xa rời thực tế và một ngày nào đó khi bạn chấp nhận được sự thật
thì có lẽ bạn sẽ gục ngã mà không có gì có thể giúp bạn đừnh lên được nữa) hãy
tìm niềm vui trong công việc và một ngày nào đó bạn sẽ tìm được hạnh phúc đích
thực của chính bạn. HÃY CAN ĐẢM LÊN VÌ MỌI NGƯỜI CẦN BẠN VÀ BẠN LÀ MỘT NGƯỜI
KHÔNG THỂ THIẾU ĐỐI VỚI MỌI NGƯỜI CHUNG QUANH. HÃY CỐ LÊN NHÉ
!

KHOANG CACH!


Cuộc đời một con người như thế nào là hạnh
phúc? Và đối với một người con gái thì hạnh phúc là gì? Mỗi một con người, mỗi
một số phận có một hạnh phúc riêng mà không có hạnh phúc nào giống hạnh phúc
nào cả. Em yêu anh không phải từ cái nhìn đầu tiên, cũng không phải là một trời
lãng mạn. Em bắt đầu yêu anh bằng sự ủng hộ nhiệt tình của bạn bè nhưng đến bây
giờ em chợt nhận ra rằng sự nhiệt tình của họ đơn thuần chỉ do tình bạn, chỉ do
sự tội nghiệp; để rồi đến giờ em vẫn yêu anh nhưng gần như không còn bóng dáng
bạn bè bên cạnh em.


Em không cảm thấy hối tiếc khi bỏ quá nhiều
để yêu anh cho dù những người xung quanh nói em quá dại dột, em tự chuốc nỗi buồn
đau vào thân. Những năm yêu anh và được ở bên cạnh anh đó là thời gian đầy kỷ
niệm. Em cám ơn anh rất nhiều vì có những lúc anh đã ở bên cạnh em, an ủi và chọc
cho em cười cho dù những gì anh làm em biết nó chỉ xuất phát từ tình bạn. Thời
gian chúng ta bên nhau không phải là nhiều cho dù là em thường xuyên gặp anh,
nhưng mỗi giây phút bên anh vẫn còn đọng lại trong tiềm thức của em


Lý do gì khiến em yêu anh em không thể biết
được, anh không phải là mẫu người em nghĩ tới, anh chỉ là lá chắn là cái phao
khi em muốn làm một con người khác, khi em muốn xóa bỏ quá khứ của mình. Tám năm
trước đối với em, gia đình không là quan trọng, em đã từng chọn theo thứ tự: sự
nghiệp, tình yêu và cái thứ ba mới là gia đình. Em được sống trong một gia đình
mà bất kỳ ai cũng đều cho là hạnh phúc, có lẽ do em quá cầu toàn nên em thấy nó
không hạnh phúc thật sự. Khi em bốn tuổi, cả gia đình chuyển vào SG sống với
ông ngoại, nếu so với anh có thể nói em hạnh phúc hơn nhiều khi mà gia đình đầy
đủ nhưng em cũng chứng kiến những điều mà một đứa trẻ không nên biết, và những điều
đó phần nào tạo cho em lớp bên ngoài là một đứa con trai. Những trận cãi vã thường
xuyên như cơm bữa với gia đình trên lầu, những cuộc xô xát, những trò dơ bẩn mà
gia đình đó làm để tranh giành phòng ở không thuộc về họ , và nhiều điều không
thích hợp để một ánh mắt trẻ thơ thấy…. Năm em sinh ra đến khi em học lớp 5 đó
là giai đoạn khó khăn nhất của gia đình em. Đúng là nếu đem lên bàn cân thì những
gì đến với với gia đình em không bằng những gì mà má anh và anh em anh phải
gánh chịu, nhưng đối với một đứa con gái nhạy cảm thì đó cũng là những ký ức khó
phai, tạo cho tính tình em như một thằng con trai để che dấu nỗi sợ hãi, sự yếu
đuối trong con người mình. Chính vì điều đó, mà trong con mắt em khi học chung
với nhau hồi cấp 1 anh không đáng kilogam nào cả, em không có chút ấn tượng nào
về anh ngoài cảm giác còn lưu lại là em rất ghét anh vì lúc đó anh làm lớp trưởng,
còn em là chi đội trưởng nhưng vấn đề giữ trật tự của lớp, những vấn đề lộn xộn
của lớp, em và mấy đứa nữa phải gánh trong khi anh chẳng làm gì cả, lâu lâu buồn
buồn bạn bè trong lớp chọc thì lại khóc.


Sang cấp hai, em rút về hoạt động ngầm,
bên ngoài rất nhút nhát, gần như ít tiếp xúc với người lạ, chỉ quanh quẩn với
những đứa bạn trong nhóm, nhưng vẫn là người bày những trò quậy, cúp học đi chơi
cũng do em đề xướng, đạp xe ầm ầm tắm mưa ngoài đường cũng là em dẫn đầu. Những
lời than, la mắng của gia đình đối với em không là gì cả, việc em cãi với ba mẹ
như cơm bữa, cuộc sống lú c đó của em chỉ cần có bạn bè mà thôi, đối với em bạn
bè là tất cả. Em sẽ sống như vậy nếu không có việc người bạn thân nhất của em đâm
ngược lại em và em phát hiện ra rằng tình cảm em dành do người bạn gái đó không
bình thường, chống chọi với những cái đó em trở thành một người khác dạn dĩ hẳn
lên , chơi với tất cả mọi người, ai nói gì cũng nghe nhưng không còn tin vào bất
cứ người nào cả, “ chiến tranh với gia đình” càng nặng nề hơn vì một phần tự
cho mình đã lớn lên rất nhiều qua những gì mà mình đã trải qua, một phần là lo
sợ gia đình và những người xung quanh nhận ra mình “không bình thường”.


Và rồi em gặp lại anh.


Lúc đầu anh cũng chỉ là một đối tượng
trong phạm vi tò mò của em thôi, lúc gặp anh em nghĩ mình thử ngó một chút vào
cái thế giới khác để xem nó như thế nào. Khi ăn sáng ở nhà anh, em chứng kiến
nhữ ng gì lúc đó anh làm cho gia đình, anh nói về gia đình mình, cách anh nói
chuyện với má anh, với những đứa em, đã khiến cho em phải suy nghĩ, xét lại những
gì mà mình đã làm. Em muốn thay đổi, và anh là người em chọn để làm lá chắn cho
“công cuộc” đổi mới của em. Em tự bắt mình luôn nghĩ về anh, đối với em lúc đó
anh là một thế giới tốt đẹp mà em muốn đến. Và kế hoạch của em dần dần thành
công, em trở thành một con người khác có lẽ là tốt hơn; nhưng đồng thời em phát
hiện ra rằng khi em nghĩ về anh nó không còn là sự ép buộc nữa mà có một cái gì
khang khác. Năm đó, trong lúc em đang chờ kết quả xét tuyển vào trường ĐH, quá
rảnh rỗi nên em học móc len, em nghĩ hay là mình móc một cái áo tặng anh nhân dịp
Giáng sinh như một lời cám ơn. Cái áo đầu tiên em móc trong vòng hơn một tháng,
quá xấu, quá nhỏ. Lúc đó chỉ trước Giáng Sinh đúng một tuần, thế là em móc lại
và cái áo này chỉ mất có 06 ngày vì có 03 ngày em thức trắng đêm với hy vọng rằng
sẽ kịp tặng anh. (Cái áo đó chắc chẳng bao giờ anh mặc đâu nhỉ, vì nếu so với
cái đầu thì đỡ hơn rất nhiều nhưng vẫn rất xấu) và qua những đêm không ngủ đó
em chợt nhận ra rằng em đã yêu anh. Em vẫn còn nhớ mãi cái cảm giác dòng diện
chạy khắp người khi lần đầu tiên anh nắm tay em trong lần đi chơi giao thừa
thiên niên kỷ, em còn nhớ em muốn khuỵ gối khi mà vòng tay anh bọc quanh người
em trong điệu nhảy dân tộc, cái cảm giác ấm mềm từ tay anh không lẫn vào đâu được
cho dù em đã từng nắm tay rất nhiều thằng con trai.


Và em đã viết thư bày tỏ tình cảm của
mình với anh.


Em dạn dĩ với mọi người nhưng với anh tự
nhiên em trở về con người nhút nhát của mình, đưa lá thư cho anh là nhỏ bạn
thân , ngồi nghe anh trả lời lá thư cũng là nhỏ bạn thân. Anh không biết được
khi mà nhỏ bạn thân thuật lại câu trả lời của anh em đã bị sốc như thế nào đâu.
Anh trả lời rằng anh không thể yêu em bởi vì anh có ý định định tu, nếu anh yêu
em thì anh sẽ giống như người đi hai hàng khi mà anh vừa yêu Chúa vừa yêu em và
bởi vì anh không phải là người thuộc về gia đình. Lúc đó em đau bởi tình cảm
dành cho anh thì ít mà bởi cái tính hiếu thắng của em thì nhiều, em cho rằng tại
sao em là hữu hình mà lại thua một người vô hình? Em quyết định vẫn yêu anh bằng
cách tìm hiểu anh kỹ hơn (vì lúc đó thật ra em chỉ mới yêu con người bên ngoài
của anh mà thôi) và tìm hiểu xem con người vô hình kia có sức mạnh gì.


Để rồi em là người thua cuộc.


Đã bao nhiêu lần em tự hỏi bản thân mình
là tại sao lại yêu anh, nhất là khi em thấy và hiểu được một phần con người
anh, cái phần mà những người ngoài không bao giờ biết bởi anh che dấu rất kỹ và
nhất là thời gian gần đây khi mà anh thay đổi rất nhiều nhưng em vẫn yêu anh.
Em yêu anh không còn là sự bồng bột, sôi nổi như 04 năm trước mà hình như nó
chìm sâu vào trong lòng em, đến mức có nhiều khi bạn bè tưởng rằng em đã quá mệt
mỏi khi yêu anh. Với những biến cố xảy ra gần đây và 15 ngày kể từ khi em xa
anh, em xác định được là tình yêu ấy nó không phai lạt đi mà nó trở thành dấu ấn,
trở thành một phần con người em, nó chìm sâu xuống để nhường chỗ cho những lo
toan của cuộc sống, nhưng nó là hơi thở là động lực để em cố gắng vượt qua những
trở ngại. Khi em quyết định xa anh, con người em đã chết đi một phần. Em vẫn sống
một cách gọi là bình thường, vẫn vui tươi, làm việc hăng hái nhưng trong lòng
em đau buốt từng cơn, cuộc sống tinh thần của em nó trở nên lạnh lẽo. Anh không
hiểu được em đã nhớ anh như thế nào trong những ngày xa anh đâu, lúc nào, ở đâu
em cũng thấy khuôn mặt anh hiện diện quanh em, em thấy buốt tim như thế nào khi
thấy một người đeo kính cận ngồi bấm cái điện thoại y hệt anh, em cô đơn khi phải
chứng kiến những đồng nghiệp, bạn bè của mình vui cười với nhau, những cảm giác
này không có khi mà em vẫn bên cạnh anh cho dù anh không là của em. Tháng 9 năm
ngoái tuy mọi chuyện diễn ra dồn dập, toàn những chuyện không vui, và chính bản
thân em phải đấu tranh với bản thân mình khi quyết định tin tưởng vào những gì
anh nói. Anh có biết được em phải rất cố gắng khi mà nghe bác nói rằng những gì
anh nói với em chỉ là những lời nói dối để đối phó, thật ra một phần trong lý
trí của em cũng nghiêng về phía bác nhưng rồi em trấn áp nó để là một người duy
nhất tin anh, em cố gắng đứng ở giữa để nghe những lời về anh, đến nỗi mấy lần
em tính hẹn bạn anh ra nói chuyện nhưng cuối cùng em lại sợ… nhưng đó cũng là
giai đoạn le lói lên một chút hạnh phúc khi mà anh suy nghĩ gì, anh có dự tính
gì thì anh cũng nói cho em nghe, anh dịu dàng và cười với em rất nhiều, vì những
gì anh dành cho em thời gian đó mà em có thể vượt qua mọi chuyện buồn dồn dập đến
với em. Anh, không hiểu vì lý do gì đã cho em một chút hy vọng rằng sẽ có một
ngày nào đó… , nhưng cuối cùng đó chỉ là do em ngộ nhận phải không anh? Đối với
anh, em không là gì cả ngoài một người bạn.


Sau Tết, khi em bắt đầu đi làm, gần như hằng
ngày gặp anh thường xuyên, đã nhiều lần em bắt chuyện với anh nhưng không biết
tại sao mà hình như em cảm thấy anh không muốn nói chuyện với em, em biết ở nhà
anh ít khi nói chuyện nhưng cách anh trả lời em như để xong chuyện có lúc làm
cho em thấy tủi thân, em không biết em có cảm giác đúng không nhưng sự hiện diện
thường xuyên của em ở nhà anh là điều anh không thích, khi em nhắn tin cho anh
nếu là những tin nhắn đùa vui thì anh trả lời nhưng khi em nhắn tin muốn tâm sự
thì anh không trả lời không an ủi em như trước kia nữa. Ngay cả hôm sinh nhật
cô chủ nhiệm, em đi với nhỏ bạn thân không được vui, em nói điều đó với anh
mong rằng sẽ nhận lời khuyên thì anh chỉ nói “không thấy thoải mái thì đừng đi
chung nữa”; những lời an ủi, động viên, những lời khuyên như trước đây chạy đi đâu
mất rồi hả anh? Lúc trước chỉ cần em có chuyện không vui anh đều tìm cách để em
vui trở lại dù rằng bằng những việc nhỏ nhoi thôi. Em biết dạo gần đây anh cũng
đang bị chuyện gì đó, đúng lý ra em không nên trách anh nhưng thật sự em không
biết làm sao nữa, thấy anh buồn, thấy anh sao sao ấy em muốn bắt chuyện với anh
để xem em có thể giúp anh được phần nào không nhưng anh lại tỏ thái độ không muốn
nói chuyện với em. Dần dần em thấy khoảng cách giữa chúng ta ngày càng xa, mỗi
buổi chiều gặp anh em càng cảm thấy hố ngăn giữa hai đứa lớn ra dần mà em không
hiểu được nguyên nhân từ đâu. Khi em viết cho anh lá thư vừa rồi, em thấy em có
lỗi, em đã từng tự hứa với mình cho dù với bất cứ hoàn cảnh nào cũng sẽ luôn ở
bên cạnh anh nhưng cuối cùng em không thể thực hiện được.


Bốn năm trời yêu anh, em đã dẹp bỏ tự ái
cao ngất vốn là bản tính của em đi, em đã phải nhịn trong chính ngôi nhà của
mình, không dám phản kháng cho dù trong nhiều chuyện em biết em không có lỗi,
em phải chia tay với hai người bạn thân nhất của mình, em dẹp bỏ ước mơ của
mình để đi làm chỗ mà em không thích để đổi lại sự chấp nhận của gia đình em với
việc em theo đạo và việc em yêu anh. Và cuối cùng những cố gắng của em đã phần
nào thành công nhưng tất cả đều trở thành công dã tràng, khi mà giữa anh và em
không tiến lên được thêm chút nào như em đã từng ngộ nhận mà lại lùi đi. Có lẽ
việc em quyết định rời khỏi anh đối với anh chẳng là gì cả, chẳng có gì thay đổi
so với ngày thường nhưng đối với em đó là tất cả, lý do mà em vẫn còn gượng được
vì em còn nghĩ đến gia đình, đến những người thân quen xung quanh, họ vẫn cần
có em, em phải đứng dậy được vì họ dù rằng tâm hồn em như đã chết. Em đã từng tự
hào khi anh từ chối nhưng em vẫn vui vẻ, chưa bao giờ vì anh mà khóc trước mặt
bạn bè, em đã từng lắc đầu khi thấy bạn bè vì chuyện tình cảm mà chết lên chết
xuống, hiện giờ đồng nghiệp gia đình vẫn thấy em bình thường, em vẫn còn chọc
nghẹo cà tưng cà tửng với những người theo em ở trong cơ quan, nhưng những lời đó
giống như một quán tính, một phép xã giao, còn trong lòng là một khoảng trống
không ai còn có thể lấp nổi. Em cũng từng nghĩ hay theo lời bạn bè đi, hãy quên
đi, rồi đến một ngày nào đó em cũng có thể yêu một người mới. Nhưng thật sự điều
đó là điều khó xảy ra nhất, em yêu anh 04 năm, bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu đau
buồn, những trở ngại em đã vượt qua và cái chính là anh quan trọng với em biết
dường nào, đến bao giờ em mới có thể quên được một phần con người em? Và đối với
một người mới thì mất bao nhiêu năm để tìm hiểu người đó? Tìm ai có thể quái lạ
hơn anh? Và thật sự em còn yêu được nữa không? Tất cả không ai nói trước được.
Chỉ biết được rằng giờ đây em phải tập quen dần với việc không còn anh bên cạnh,
phải tự mình đứng lên, không được anh chọc cười khi em buồn, em sẽ cố gắng sống
trở lại bình thường. Nhưng em sẽ không tìm bất cứ ai để thay thế vị trí của anh
trong trái tim em nữa vì em biết rằng suốt cuộc đời em anh đã là tất cả!


(memories2004.com)

Thứ Năm, 5 tháng 10, 2006

TIME!

Có những khoảnh khắc đáng giá trong cuộc đời của 1 con người. Thời gian dù muốn dù không cũng cứ vô tình trôi, không ồn ào chỉ lặng lẽ trôi từng giây chậm chạp. Mỗi ngày có 24 giờ, 1 giờ có 60 phút, 1 phút có 60 giây và trong 1 ngày chúng ta có 86400 giây, và trong 1 năm 31536000 giây, 1 con số rất lớn nhưng chúng ta đã tận dụng được bao nhiêu phần trăm trong khỏang thời gian khổng lồ ấy cho những việc mà chúng ta cho là có ích. Đừng để mất đi những phút giây quý giá của cuộc đời của chính mình, hãy sống cho hiện tại hết mình để khi những lúc ngoảnh mặt nhìn lại sau lưng ta, ta biết rằng chúng ta đã làm những việc có ích cho ta, cho người thân, cho bạn bè, cho đời và cho chính người mà ta yêu thương nhất. Những tấm ảnh lưu giữ những giây phút của quá khứ như quà tặng cho tương lai để chúng ta nhìn lại chính mình những giây phút ấy, những lúc chúng ta quá vui hay quá buồn để có thể tự mình nhớ lại. Những gì là ngộ nghĩnh của tuổi con nít hồn nhiên, những nụ cười thơ ngây của tuổi trẻ đi học bên bạn bè, những trò đùa tinh nghịch của tuổi mới, những giây phút bình yên bên cạnh người thân gia đình, bè bạn và người yêu qúy nhất đời của mình. Những tấm ảnh của thiên nhiên hoang dã cho ta biết được điều kỳ diệu của thế giới, của đại dương bao la, của núi rừng hùng vĩ, hay đơn giản chỉ lưu lại những trò tinh nghịch của những chú mèo con nhưng lại đem cho ta cái cảm giác vui cười mỗi khi ngắm nhìn lại những bức ảnh ấy. Nên dù bạn đẹp hay xấu hãy cho mình 1 cơ hội là lưu lại những bức hình bên cạnh những điều quý giá nhất của cuộc đời của chính mình, đó là bạn bè, gia đình, người mà bạn luôn yêu thương và cả thiên nhiên tươi đẹp xung quanh ta. Hãy mỉm cười với mọi người mà bạn gặp dù có thể hôm nay còn là bạn mà mai đã không còn nhưng ít ra ta đã lưu lại được những giây phút ấy trong cuộc đời của chính mình. Hãy luôn luôn mỉm cười và tin vào những người mà bạn yêu thương nhất nhé! ( ^ _ ^ ), ( ^ - ^ )

(Sao choi den thuI)

HET CACH TU CHOI



Một doanh nghiệp mới thành lập có nhu cầu tuyển dụng nhân viên văn phòng. Họ treo một tấm biển ngoài cửa sổ trụ sở công ty, có ghi hàng chữ sau:



TUYỂN DỤNG


Mọi ứng viên đều có cơ hội nếu:


Đánh máy thạo, sử dụng tốt máy tính, biết một ngoại ngữ


Một con chó hoang đi qua trụ sở công ty nhìn thấy bảng quảng cáo liền đẩy cửa đi vào. Nó ngước nhìn người lễ tân, vẫy đuôi, bước lại chỗ tấm biển và kêu rít lên.


Hiểu ý, người lễ tân liền gọi trưởng phòng tới. Ông ta cực kỳ ngạc nhiên khi biết ứng viên là một con chó. Tuy nhiên, vì vị khách bốn chân này có vẻ rất quyết tâm, ông vẫn cho nó vào phòng riêng để phỏng vấn. Đầu tiên, ông từ chối:


- Một chú cún con không thích hợp cho vị trí này. Công việc đòi hỏi ứng viên phải biết đánh máy.


Con chó chạy lại chỗ máy chữ và soạn thảo một lá thư hoàn chỉnh. Nó lấy tờ giấy ra và chạy lại đưa cho ông trưởng phòng rồi nhảy lên ghế ngồi chễm chệ.


Ông trưởng phòng choáng váng nhưng vẫn tìm lý do khác:


- Tấm bảng quảng cáo nêu rõ, ứng viên cần phải thành thạo máy vi tính.


Con chó chạy lại chỗ đặt máy tính, thao tác một cách cực kỳ ngon lành và hoàn tất một biểu mẫu tính thuế hoàn chỉnh.


Lần này, ông trưởng phòng nói không nên lời. Nghẹn giọng mất một lúc, ông mới lên tiếng:


- Tôi thấy rằng cậu là một chú chó rất, rất thông minh và có một số khả năng thú vị. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể giao công việc này cho cậu được.


Con chó nhảy xuống ghế, chạy lại chỗ một bản copy của bảng quảng cáo tuyển dụng và đặt chân trước lên dòng chữ: Mọi ứng viên đều có cơ hội.


Ông trưởng phòng nhún vai:


- Đúng vậy, nhưng công việc còn yêu cầu ứng viên phải biết một ngoại ngữ.


Con chó nhìn ông trưởng phòng một cách bình thản và cất tiếng: Me..e..e..o..o..o!    Image Image Image

Thứ Tư, 4 tháng 10, 2006

Entry for October 04, 2006

Trời Sài Gòn lại mưa....đang nắng bất chợt đổ mưa... rồi lại bất chợt hửng nắng.... nhiều khi cũng thấy giống tính cách của một người.
Hôm qua, em gặp anh, anh chào em được đúng 2 từ rồi bỏ lên lầu, có lẽ do anh chào em nên trời mới đổ cơn mưa dai dẳng anh nhỉ? Đã lâu, rất lâu rồi mình không nói chuyện với nhau, ngay cả đến câu chào nhau cũng hiếm. Nhiều lúc bé Sao Chổi thắc mắc hỏi em giữa anh và em có chuyện gì vậy mà sao mỗi lần gặp nhau, nửa câu cũng không có. Càng ngày em càng cảm thấy mệt mỏi, em mệt mỏi chính bản thân em vì em đã yêu anh, em mệt mỏi cuộc sống vì đã cho em gặp anh, em mệt mỏi anh vì thái độ của anh, em mệt mỏi... mệt mỏi đủ thứ nhưng tại sao hình bóng anh lại không phai nhạt đi chút nào trong tâm em? Nhiều lúc vì công việc bận rộn mà em tưởng chừng như đã quên mất anh nhưng chỉ cần một thoáng chốc hình bóng anh lướt ngang qua trong đầu em cũng đủ làm cho em đau nhói. Dạo gần đây em luôn có cảm giác bất an, luôn cảm thấy hình như mình đang bị "vuột tay"; tâm trí em hoảng sợ như muốn làm một việc gì đó để níu kéo nhưng rồi lại đứng yên nhìn anh từ xa. Em dần dần sợ nhìn những cử chỉ âu yếm của các cặp tình nhân, em sợ nghe tiếng tâm sự của chị mình với người yêu, em sợ những lời hỏi thăm của những người thân, của bạn bè. Em sợ, sợ tất cả......
Em phải làm gì bây giờ hở anh?

(MO)

Entry for October 04, 2006

Gia đình - Tình yêu - Sự nghiệp?



Chúng ta thường hay hỏi nhau: theo bạn thì trong ba cái trên cái nào quan trọng nhất? Có thể chính bản thân người hỏi cũng chưa thể đưa ra được câu trả lời cho bản thân mình nên mới đem câu hỏi này đi hỏi người khác.

- Nếu nói gia đình là quan trọng nhất, vậy nếu tình yêu bị ngăn cản thì mình không nên đấu tranh ư, mình phải bỏ cả sự nghiệp sáng lạng của mình vì gia đình sao?
Image
- Nếu nói tình yêu quan trọng nhất, mình phải chống đối gia đình, lơ là sự nghiệp ư?
Image
- Nếu nói sự nghiệp là quan trọng nhất, vậy đâu là nơi nương tựa cho mình khi có chuyện?Image
Nói túm lại, cả ba cái đều quan trọng cả, sẽ tùy từng thời điểm mà mình chọn cái nào trước nhất thôi. Ý kiến của mình như rứa thế mà nhỏ bạn kiu mình sống chi cho rắc rối , chọn lựa một cái sống sẽ dễ chịu hơn
Image
. Hè, mỗi người mỗi ý kiến, mỗi suy nghĩ khác nhau nhưng có lẽ nhỏ bạn mình từ nhỏ đến lớn không phải lo toan bất cứ việc gì lớn lao, đi học rồi đi làm, ít khi đụng chạm với cuộc sống nên nhiều khi nó nhìn cuộc đời màu hồng hơn mình. Giá như mình cũng được như nó nhỉ? Lại mơ tưởng chuyện viễn vông nữa rồi.....Image





Thứ Ba, 26 tháng 9, 2006

Mot buoi toi sieng!

Thật ra là mình có siêng gì đâu, mà là sự bắt buộc thôi. Thứ 5 này CLB tiếng Anh trong cơ quan sẽ do nhóm mình "cầm đầu" nên mình phải mò kiếm một số hình ảnh để minh họa, nhưng cái tật lười vào buổi tối vẫn không tha nên đành mò vào blog để chôm hình ảnh từ các blog của bạn bè. Mình đang e rằng thứ 5 này mình sẽ bị chị Lan và Thi rượt đánh quá vì mình chôm hình nhiều nhất là trong blog của 2 người này Image. Nhưng việc đi "chôm chỉa" vậy cũng có cái hay vì nhờ vậy mà mình gần như đọc lướt được hết blog của chị Lan và Thi. Phải công nhận là 2 người này siêng thiệt, post đủ thứ lên luôn Image, trong khi đó mình lên mạng toàn đi kiếm thông tin về "ma xó ma vách" của mình không hà Image, nhiều lúc tiếp khách hàng và trả lời điện thọai nhiều quá làm mình chán hết muốn post lên blog của mình, đa phần toàn đi coi ké của người khác không hà Image. Nhưng mà nói kiểu gì cũng phải cám ơn 2 đồng nghiệp iu vấu của mình nữa chứ, nhờ blog của họ mà mình có được một số tấm hình ưng ý Image

Thứ Hai, 25 tháng 9, 2006

Thứ hai! :(

Hôm nay là ngày đầu tuần! Mình còn nhớ đến lời bài hát hồi còn nhỏ "Thứ hai là ngày đầu tuần, bé hứa cố gắng chăm ngoan..." mình cũng muốn hứa như thế lắm chứ nhưng sáng nay lớp bị khách hàng quay, lớp công việc dồn đống khiến mình đâm ra ghét ngày thứ hai nhất! Nhiều khi mình tự hỏi với số lượng công việc như vậy đến lúc nào mới giải quyểt hết được mà cái nào cũng đang gấp cả Image. Có lần mình đọc trên blog của đồng nghiệp mình cũng có tâm trạng như vậy, thật sự nhiều khi nhìn đống giấy tờ trên bàn mình mà phát khóc Image, chỉ cần 3 ngày không có phải tiếp khách hàng là mình có thể giải quyết xong đống hồ sơ tồn đọng nhưng mà có bao giờ mình không có khách đâu.Chán thiệt đó!
Hôm tối thứ bảy, một người bạn nhắn tin hỏi tại sao mình không kiếm đại một anh nào đó để đi chơi, chứ cuối tuần mà ngồi ở nhà coi phim thì buồn chết. Buồn thì buồn thiệt đó bạn à, nhưng để có người đi chơi cùng mà kiếm đại thì mình không có khả năng. Cảm xúc trong lòng mình hình như đã chai lạnh rồi, đi với một người mà mình không có cảm xúc gì thì thà ở nhà xem phim có lý hơn Image. Nhiều khi mình cũng thử nghĩ đến một mối quan hệ mới nhưng nghĩ đến phải bỏ thời gian thiết lập, tìm hiểu rồi thời gian giận hờn, đi chơi thì tự dưng thấy nản. Yêu và hiểu một người đâu phải chỉ một cái chớp mắt đâu, 7 năm trời mà vẫn chưa hiểu người kia muốn gì, làm gì thì tốt nhất cứ một mình đi về là khỏe! Image Công việc, kế hoạch nhiều mà mình còn không đủ thời gian làm thì tại sao phải mất thời gian để tìm hiểu một người nữa chứ! Quá đúng luôn Image

Thứ Năm, 14 tháng 9, 2006

To: our husband

Tối qua chồng gọi điện thoại về, chồng đang đi ngang qua Côn Đảo. Không biết chồng có gọi điện cho các bà vợ kia không nhỉ Image. Vợ hai nói chuyện được với chồng có 10 phút àh. Sáng nay, gọi điện cho vợ ba mới biết hôm qua vợ ba tám với chồng đến 1 tiếng đồng hồ Image. Lâu lâu nghe được giọng chồng, biết chồng vẫn khỏe là các vợ yên tâm rùi, nhưng nghe nói chồng sụt kí thì cũng hơi lo lo, nhỡ bữa nào trực, chồng đang đứng trên boong bỗng có 1 ngọn gió lớn nào thổi bay mất chồng thì seo nhỉ Image. Vậy là sắp tới ít được nghe giọng của chồng nữa rồi, đợt này chồng đi xa quá, tận Nam Phi liền, hôm qua vợ hai quên nhắc chồng có kiếm bồ nhí ở Nam Phi thì nhớ đừng chọn đen quá, tối mò hổng ra Image. Thôi thì chồng nhớ giữ gìn sức khỏe để sớm về chăm lo cho các vợ chứ theo tình hình hiện nay khó có vợ nào có thể lấy chồng nhí sớm được lắm Image

Thương! ImageImageImageImageImageImageImageImage

Thứ Ba, 12 tháng 9, 2006

Có Ai Đó Rất Nhớ Bạn

 
  • Hãy nhớ rằng ...Image
    - Có ai đó rất tự hào về bạn
    - Có ai đó đang nghĩ đến bạn
    - Có ai đó quan tâm đến bạn
    - Có ai đó rất nhớ bạn
    - Có ai đó muốn nói chuyện với bạn
    - Có ai đó muốn ở cạnh bạn
    - Có ai đó luôn mong sự bình yên cho bạn
    - Có ai đó luôn biết ơn mọI sự cổ vũ của bạn
    - Có ai đó muốn nắm tay bạn
    - Có ai đó luôn muốn bạn hạnh phúc
    - Có ai đó muốn tặng quà cho bạn
    - Có ai đó thán phục sự mạnh mẽ của bạn
    - Có ai đó muốn bảo vệ bạn
    - Có ai đó yêu thương bạn vì chính bạn là bạn
    - Có ai đó rất vui khi bạn là bạn của họ
    - Có ai đó muốn bạn biết rằng họ sẵng sàng ở bên bạn
    - Có ai đó muốn làm mọi điều dành chi bạn
    - Có ai đó muốn chia sẻ cùng bạn
    - Có ai đó vẫn tha thiết với cuộc sống chỉ bởi vì bạn
    - Có ai đó luôn cần sự động viên của bạn
    - Có ai đó cần niềm tin ở bạn
    - Có ai đó vẫn tin tưởng ở bạn
    - Có ai đó thích một bản nhạc nhắc họ về bạn
    Image Và có ai đó sẽ khóc khi đoc những dòng này về bạn …Image
    Image Hãy nhớ rằng ...bạn quan trọng như thế nào đối với một ai đó ...Image

:) :) :( :( :)) :))

 

Image Nỗi Đau Của Chàng Image


Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Trời ơi người ấy có buồn không?
Có thầm nghỉ tới loài hoa vở
Tựa trái tim phai tựa máu hồng.
Image
* * *

1) Phản ứng bình thừơng:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về lấy vợ thế là xong
Vợ anh không đẹp bằng em lắm
Nhưng cũng làm anh đỡ chạnh lòng.
* * *
2) Phản ứng Classic :
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về bắt vịt nhổ sạch lông
Tiết canh làm được vài ba dĩa
Mượn rượu cho nguôi vết thương lòng
* * *
3) Phản ứng tuyệt vọng:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về tự tử thế là xong
Mộ anh cỏ dại vàng xơ xác
Khi viếng thăm em hiểu nỗi lòng
* * *
4) Phản ứng High-tech :
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Dại gì mà nghĩ thế là xong
E-mail cứ viết, phone cứ gọi
Cũng có ngày em li dị chồng
* * *
5) Hẹn thế hệ sau:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về cưới vợ kiếm thằng con
Mai này khi con trai anh lớn
Xúi lấy con em, rửa hận lòng
* * *
6) Vệ sinh trứơc tiên:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về tắm gội với xà bông
Tình thù ngày cũ bây đi mất
Ðể kẻ sang sông khỏi chạnh lòng
* * *
7) Phản ứng của Tứơng cứơp:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về ẩn núp bên bờ sông
Ðợi em qua đò sang bên ấy
Ðón đường bắt cóc cũng bỏ công
* * *
8) Phản ứng của kẻ lạc quan:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh mừng biết mấy em biết không
Bao năm quen biết, bao năm mệt
Tính ra cũng khổ mấy năm ròng
* * *
9) Phản ứng của kẻ Thoát ngục:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Không buồn, không trách chỉ ước mong
Ðãi được chồng em nhậu một bữa
Ðể cám ơn chàng lãnh dùm gông
* * *
10) Kiểu Ba-Tàu Chợ-Lớn: (ngộ ái nị)
Nếu biết rằng nị đã lấy chồng
Ngộ về ngộ bán nốt Hồng-Kông
Mang tiền ngộ đổ vào Chợ-Lớn
Lấy vốn đầu tư ngộ mát lòng
* * *
11) Phản ứng kiểu Zorro :
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về luyện kiếm thế là xong
Kiếm anh sắc bén hơn em nghĩ
Sẽ chém trảm em trả hận lòng
* * *
12) Kiểu Ngân hàng phá sản:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Ðường xa, Vegas anh cứ dzông
Visa,Master card vào canh bạc
Vở nợ đời anh hận bóng hồng.
* * *
13) Phản ứng kiểu Kung-fu :
Nếu biết rằng em sắp lấy chồng
Anh về sẽ luyện lại vỏ công
Anh sẽ luyện cú liên hoàn cước
Ðể đá chồng em đêm động phòng.
* * *
14) Phản ứng bợm Nhậu:
Nếu biết rằng em sắp lấy chồng
Anh về tự tử thế là xong
Ruột gan phèo phổi lôi ra hết
Tặng kẻ vu qui nấu cháo lòng.
* * *
15) Trả thù duyên kiếp:
Nếu biết rằng em sắp lấy chồng
Anh về tát cạn lấy dòng sông
Ðể cho đò cưới không qua được
Ðừng có mà mong được động phòng.
* * *
16) Phản ứng kiểu Khủng Bố:
Nếu biết rằng em sắp lấy chồng
Anh về tỉnh đội mượn cà-nông
Nhắm về hướng ấy 5000 mét
Em ở quê chồng có ớn không ?
* * *
17) Phản ứng kiểu Bắc Kỳ :
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về chửi đổng giữa đám đông
Bố mẹ ********* nguyên dòng họ
Khốn kiếp sao mày dám bỏ ông.
* * *
18) Phản ứng kiểu Nam Kỳ:
Nếu biết rằng em đã có chồng
Mèn ơi em chê tui nhà nông
Ruộng vườn nổi nóng tui đốt hết
Không gạo cho em đói rét lòng.
* * *
19) Phản ứng kiểu Huế:
Nếu biết rằng O đã có chồng
Tui về núi Ngự nhảy xuống sông
Sông sâu nước lạnh tui lại khớp
Tự tử mần răng cũng chẳng xong.
* * *
20) Phản ứng kẻ Ở dơ :
Nếu biết rằng em sắp có chồng
Anh về khỏi tắm thế là xong
Quần áo để nguyên cho trọn tháng
Kỷ vật cho em đêm động phòng Image