Thứ Tư, 4 tháng 10, 2006

Entry for October 04, 2006

Trời Sài Gòn lại mưa....đang nắng bất chợt đổ mưa... rồi lại bất chợt hửng nắng.... nhiều khi cũng thấy giống tính cách của một người.
Hôm qua, em gặp anh, anh chào em được đúng 2 từ rồi bỏ lên lầu, có lẽ do anh chào em nên trời mới đổ cơn mưa dai dẳng anh nhỉ? Đã lâu, rất lâu rồi mình không nói chuyện với nhau, ngay cả đến câu chào nhau cũng hiếm. Nhiều lúc bé Sao Chổi thắc mắc hỏi em giữa anh và em có chuyện gì vậy mà sao mỗi lần gặp nhau, nửa câu cũng không có. Càng ngày em càng cảm thấy mệt mỏi, em mệt mỏi chính bản thân em vì em đã yêu anh, em mệt mỏi cuộc sống vì đã cho em gặp anh, em mệt mỏi anh vì thái độ của anh, em mệt mỏi... mệt mỏi đủ thứ nhưng tại sao hình bóng anh lại không phai nhạt đi chút nào trong tâm em? Nhiều lúc vì công việc bận rộn mà em tưởng chừng như đã quên mất anh nhưng chỉ cần một thoáng chốc hình bóng anh lướt ngang qua trong đầu em cũng đủ làm cho em đau nhói. Dạo gần đây em luôn có cảm giác bất an, luôn cảm thấy hình như mình đang bị "vuột tay"; tâm trí em hoảng sợ như muốn làm một việc gì đó để níu kéo nhưng rồi lại đứng yên nhìn anh từ xa. Em dần dần sợ nhìn những cử chỉ âu yếm của các cặp tình nhân, em sợ nghe tiếng tâm sự của chị mình với người yêu, em sợ những lời hỏi thăm của những người thân, của bạn bè. Em sợ, sợ tất cả......
Em phải làm gì bây giờ hở anh?

(MO)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét