Cuộc đời một con người như thế nào là hạnh
phúc? Và đối với một người con gái thì hạnh phúc là gì? Mỗi một con người, mỗi
một số phận có một hạnh phúc riêng mà không có hạnh phúc nào giống hạnh phúc
nào cả. Em yêu anh không phải từ cái nhìn đầu tiên, cũng không phải là một trời
lãng mạn. Em bắt đầu yêu anh bằng sự ủng hộ nhiệt tình của bạn bè nhưng đến bây
giờ em chợt nhận ra rằng sự nhiệt tình của họ đơn thuần chỉ do tình bạn, chỉ do
sự tội nghiệp; để rồi đến giờ em vẫn yêu anh nhưng gần như không còn bóng dáng
bạn bè bên cạnh em.
Em không cảm thấy hối tiếc khi bỏ quá nhiều
để yêu anh cho dù những người xung quanh nói em quá dại dột, em tự chuốc nỗi buồn
đau vào thân. Những năm yêu anh và được ở bên cạnh anh đó là thời gian đầy kỷ
niệm. Em cám ơn anh rất nhiều vì có những lúc anh đã ở bên cạnh em, an ủi và chọc
cho em cười cho dù những gì anh làm em biết nó chỉ xuất phát từ tình bạn. Thời
gian chúng ta bên nhau không phải là nhiều cho dù là em thường xuyên gặp anh,
nhưng mỗi giây phút bên anh vẫn còn đọng lại trong tiềm thức của em
Lý do gì khiến em yêu anh em không thể biết
được, anh không phải là mẫu người em nghĩ tới, anh chỉ là lá chắn là cái phao
khi em muốn làm một con người khác, khi em muốn xóa bỏ quá khứ của mình. Tám năm
trước đối với em, gia đình không là quan trọng, em đã từng chọn theo thứ tự: sự
nghiệp, tình yêu và cái thứ ba mới là gia đình. Em được sống trong một gia đình
mà bất kỳ ai cũng đều cho là hạnh phúc, có lẽ do em quá cầu toàn nên em thấy nó
không hạnh phúc thật sự. Khi em bốn tuổi, cả gia đình chuyển vào SG sống với
ông ngoại, nếu so với anh có thể nói em hạnh phúc hơn nhiều khi mà gia đình đầy
đủ nhưng em cũng chứng kiến những điều mà một đứa trẻ không nên biết, và những điều
đó phần nào tạo cho em lớp bên ngoài là một đứa con trai. Những trận cãi vã thường
xuyên như cơm bữa với gia đình trên lầu, những cuộc xô xát, những trò dơ bẩn mà
gia đình đó làm để tranh giành phòng ở không thuộc về họ , và nhiều điều không
thích hợp để một ánh mắt trẻ thơ thấy…. Năm em sinh ra đến khi em học lớp 5 đó
là giai đoạn khó khăn nhất của gia đình em. Đúng là nếu đem lên bàn cân thì những
gì đến với với gia đình em không bằng những gì mà má anh và anh em anh phải
gánh chịu, nhưng đối với một đứa con gái nhạy cảm thì đó cũng là những ký ức khó
phai, tạo cho tính tình em như một thằng con trai để che dấu nỗi sợ hãi, sự yếu
đuối trong con người mình. Chính vì điều đó, mà trong con mắt em khi học chung
với nhau hồi cấp 1 anh không đáng kilogam nào cả, em không có chút ấn tượng nào
về anh ngoài cảm giác còn lưu lại là em rất ghét anh vì lúc đó anh làm lớp trưởng,
còn em là chi đội trưởng nhưng vấn đề giữ trật tự của lớp, những vấn đề lộn xộn
của lớp, em và mấy đứa nữa phải gánh trong khi anh chẳng làm gì cả, lâu lâu buồn
buồn bạn bè trong lớp chọc thì lại khóc.
Sang cấp hai, em rút về hoạt động ngầm,
bên ngoài rất nhút nhát, gần như ít tiếp xúc với người lạ, chỉ quanh quẩn với
những đứa bạn trong nhóm, nhưng vẫn là người bày những trò quậy, cúp học đi chơi
cũng do em đề xướng, đạp xe ầm ầm tắm mưa ngoài đường cũng là em dẫn đầu. Những
lời than, la mắng của gia đình đối với em không là gì cả, việc em cãi với ba mẹ
như cơm bữa, cuộc sống lú c đó của em chỉ cần có bạn bè mà thôi, đối với em bạn
bè là tất cả. Em sẽ sống như vậy nếu không có việc người bạn thân nhất của em đâm
ngược lại em và em phát hiện ra rằng tình cảm em dành do người bạn gái đó không
bình thường, chống chọi với những cái đó em trở thành một người khác dạn dĩ hẳn
lên , chơi với tất cả mọi người, ai nói gì cũng nghe nhưng không còn tin vào bất
cứ người nào cả, “ chiến tranh với gia đình” càng nặng nề hơn vì một phần tự
cho mình đã lớn lên rất nhiều qua những gì mà mình đã trải qua, một phần là lo
sợ gia đình và những người xung quanh nhận ra mình “không bình thường”.
Và rồi em gặp lại anh.
Lúc đầu anh cũng chỉ là một đối tượng
trong phạm vi tò mò của em thôi, lúc gặp anh em nghĩ mình thử ngó một chút vào
cái thế giới khác để xem nó như thế nào. Khi ăn sáng ở nhà anh, em chứng kiến
nhữ ng gì lúc đó anh làm cho gia đình, anh nói về gia đình mình, cách anh nói
chuyện với má anh, với những đứa em, đã khiến cho em phải suy nghĩ, xét lại những
gì mà mình đã làm. Em muốn thay đổi, và anh là người em chọn để làm lá chắn cho
“công cuộc” đổi mới của em. Em tự bắt mình luôn nghĩ về anh, đối với em lúc đó
anh là một thế giới tốt đẹp mà em muốn đến. Và kế hoạch của em dần dần thành
công, em trở thành một con người khác có lẽ là tốt hơn; nhưng đồng thời em phát
hiện ra rằng khi em nghĩ về anh nó không còn là sự ép buộc nữa mà có một cái gì
khang khác. Năm đó, trong lúc em đang chờ kết quả xét tuyển vào trường ĐH, quá
rảnh rỗi nên em học móc len, em nghĩ hay là mình móc một cái áo tặng anh nhân dịp
Giáng sinh như một lời cám ơn. Cái áo đầu tiên em móc trong vòng hơn một tháng,
quá xấu, quá nhỏ. Lúc đó chỉ trước Giáng Sinh đúng một tuần, thế là em móc lại
và cái áo này chỉ mất có 06 ngày vì có 03 ngày em thức trắng đêm với hy vọng rằng
sẽ kịp tặng anh. (Cái áo đó chắc chẳng bao giờ anh mặc đâu nhỉ, vì nếu so với
cái đầu thì đỡ hơn rất nhiều nhưng vẫn rất xấu) và qua những đêm không ngủ đó
em chợt nhận ra rằng em đã yêu anh. Em vẫn còn nhớ mãi cái cảm giác dòng diện
chạy khắp người khi lần đầu tiên anh nắm tay em trong lần đi chơi giao thừa
thiên niên kỷ, em còn nhớ em muốn khuỵ gối khi mà vòng tay anh bọc quanh người
em trong điệu nhảy dân tộc, cái cảm giác ấm mềm từ tay anh không lẫn vào đâu được
cho dù em đã từng nắm tay rất nhiều thằng con trai.
Và em đã viết thư bày tỏ tình cảm của
mình với anh.
Em dạn dĩ với mọi người nhưng với anh tự
nhiên em trở về con người nhút nhát của mình, đưa lá thư cho anh là nhỏ bạn
thân , ngồi nghe anh trả lời lá thư cũng là nhỏ bạn thân. Anh không biết được
khi mà nhỏ bạn thân thuật lại câu trả lời của anh em đã bị sốc như thế nào đâu.
Anh trả lời rằng anh không thể yêu em bởi vì anh có ý định định tu, nếu anh yêu
em thì anh sẽ giống như người đi hai hàng khi mà anh vừa yêu Chúa vừa yêu em và
bởi vì anh không phải là người thuộc về gia đình. Lúc đó em đau bởi tình cảm
dành cho anh thì ít mà bởi cái tính hiếu thắng của em thì nhiều, em cho rằng tại
sao em là hữu hình mà lại thua một người vô hình? Em quyết định vẫn yêu anh bằng
cách tìm hiểu anh kỹ hơn (vì lúc đó thật ra em chỉ mới yêu con người bên ngoài
của anh mà thôi) và tìm hiểu xem con người vô hình kia có sức mạnh gì.
Để rồi em là người thua cuộc.
Đã bao nhiêu lần em tự hỏi bản thân mình
là tại sao lại yêu anh, nhất là khi em thấy và hiểu được một phần con người
anh, cái phần mà những người ngoài không bao giờ biết bởi anh che dấu rất kỹ và
nhất là thời gian gần đây khi mà anh thay đổi rất nhiều nhưng em vẫn yêu anh.
Em yêu anh không còn là sự bồng bột, sôi nổi như 04 năm trước mà hình như nó
chìm sâu vào trong lòng em, đến mức có nhiều khi bạn bè tưởng rằng em đã quá mệt
mỏi khi yêu anh. Với những biến cố xảy ra gần đây và 15 ngày kể từ khi em xa
anh, em xác định được là tình yêu ấy nó không phai lạt đi mà nó trở thành dấu ấn,
trở thành một phần con người em, nó chìm sâu xuống để nhường chỗ cho những lo
toan của cuộc sống, nhưng nó là hơi thở là động lực để em cố gắng vượt qua những
trở ngại. Khi em quyết định xa anh, con người em đã chết đi một phần. Em vẫn sống
một cách gọi là bình thường, vẫn vui tươi, làm việc hăng hái nhưng trong lòng
em đau buốt từng cơn, cuộc sống tinh thần của em nó trở nên lạnh lẽo. Anh không
hiểu được em đã nhớ anh như thế nào trong những ngày xa anh đâu, lúc nào, ở đâu
em cũng thấy khuôn mặt anh hiện diện quanh em, em thấy buốt tim như thế nào khi
thấy một người đeo kính cận ngồi bấm cái điện thoại y hệt anh, em cô đơn khi phải
chứng kiến những đồng nghiệp, bạn bè của mình vui cười với nhau, những cảm giác
này không có khi mà em vẫn bên cạnh anh cho dù anh không là của em. Tháng 9 năm
ngoái tuy mọi chuyện diễn ra dồn dập, toàn những chuyện không vui, và chính bản
thân em phải đấu tranh với bản thân mình khi quyết định tin tưởng vào những gì
anh nói. Anh có biết được em phải rất cố gắng khi mà nghe bác nói rằng những gì
anh nói với em chỉ là những lời nói dối để đối phó, thật ra một phần trong lý
trí của em cũng nghiêng về phía bác nhưng rồi em trấn áp nó để là một người duy
nhất tin anh, em cố gắng đứng ở giữa để nghe những lời về anh, đến nỗi mấy lần
em tính hẹn bạn anh ra nói chuyện nhưng cuối cùng em lại sợ… nhưng đó cũng là
giai đoạn le lói lên một chút hạnh phúc khi mà anh suy nghĩ gì, anh có dự tính
gì thì anh cũng nói cho em nghe, anh dịu dàng và cười với em rất nhiều, vì những
gì anh dành cho em thời gian đó mà em có thể vượt qua mọi chuyện buồn dồn dập đến
với em. Anh, không hiểu vì lý do gì đã cho em một chút hy vọng rằng sẽ có một
ngày nào đó… , nhưng cuối cùng đó chỉ là do em ngộ nhận phải không anh? Đối với
anh, em không là gì cả ngoài một người bạn.
Sau Tết, khi em bắt đầu đi làm, gần như hằng
ngày gặp anh thường xuyên, đã nhiều lần em bắt chuyện với anh nhưng không biết
tại sao mà hình như em cảm thấy anh không muốn nói chuyện với em, em biết ở nhà
anh ít khi nói chuyện nhưng cách anh trả lời em như để xong chuyện có lúc làm
cho em thấy tủi thân, em không biết em có cảm giác đúng không nhưng sự hiện diện
thường xuyên của em ở nhà anh là điều anh không thích, khi em nhắn tin cho anh
nếu là những tin nhắn đùa vui thì anh trả lời nhưng khi em nhắn tin muốn tâm sự
thì anh không trả lời không an ủi em như trước kia nữa. Ngay cả hôm sinh nhật
cô chủ nhiệm, em đi với nhỏ bạn thân không được vui, em nói điều đó với anh
mong rằng sẽ nhận lời khuyên thì anh chỉ nói “không thấy thoải mái thì đừng đi
chung nữa”; những lời an ủi, động viên, những lời khuyên như trước đây chạy đi đâu
mất rồi hả anh? Lúc trước chỉ cần em có chuyện không vui anh đều tìm cách để em
vui trở lại dù rằng bằng những việc nhỏ nhoi thôi. Em biết dạo gần đây anh cũng
đang bị chuyện gì đó, đúng lý ra em không nên trách anh nhưng thật sự em không
biết làm sao nữa, thấy anh buồn, thấy anh sao sao ấy em muốn bắt chuyện với anh
để xem em có thể giúp anh được phần nào không nhưng anh lại tỏ thái độ không muốn
nói chuyện với em. Dần dần em thấy khoảng cách giữa chúng ta ngày càng xa, mỗi
buổi chiều gặp anh em càng cảm thấy hố ngăn giữa hai đứa lớn ra dần mà em không
hiểu được nguyên nhân từ đâu. Khi em viết cho anh lá thư vừa rồi, em thấy em có
lỗi, em đã từng tự hứa với mình cho dù với bất cứ hoàn cảnh nào cũng sẽ luôn ở
bên cạnh anh nhưng cuối cùng em không thể thực hiện được.
Bốn năm trời yêu anh, em đã dẹp bỏ tự ái
cao ngất vốn là bản tính của em đi, em đã phải nhịn trong chính ngôi nhà của
mình, không dám phản kháng cho dù trong nhiều chuyện em biết em không có lỗi,
em phải chia tay với hai người bạn thân nhất của mình, em dẹp bỏ ước mơ của
mình để đi làm chỗ mà em không thích để đổi lại sự chấp nhận của gia đình em với
việc em theo đạo và việc em yêu anh. Và cuối cùng những cố gắng của em đã phần
nào thành công nhưng tất cả đều trở thành công dã tràng, khi mà giữa anh và em
không tiến lên được thêm chút nào như em đã từng ngộ nhận mà lại lùi đi. Có lẽ
việc em quyết định rời khỏi anh đối với anh chẳng là gì cả, chẳng có gì thay đổi
so với ngày thường nhưng đối với em đó là tất cả, lý do mà em vẫn còn gượng được
vì em còn nghĩ đến gia đình, đến những người thân quen xung quanh, họ vẫn cần
có em, em phải đứng dậy được vì họ dù rằng tâm hồn em như đã chết. Em đã từng tự
hào khi anh từ chối nhưng em vẫn vui vẻ, chưa bao giờ vì anh mà khóc trước mặt
bạn bè, em đã từng lắc đầu khi thấy bạn bè vì chuyện tình cảm mà chết lên chết
xuống, hiện giờ đồng nghiệp gia đình vẫn thấy em bình thường, em vẫn còn chọc
nghẹo cà tưng cà tửng với những người theo em ở trong cơ quan, nhưng những lời đó
giống như một quán tính, một phép xã giao, còn trong lòng là một khoảng trống
không ai còn có thể lấp nổi. Em cũng từng nghĩ hay theo lời bạn bè đi, hãy quên
đi, rồi đến một ngày nào đó em cũng có thể yêu một người mới. Nhưng thật sự điều
đó là điều khó xảy ra nhất, em yêu anh 04 năm, bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu đau
buồn, những trở ngại em đã vượt qua và cái chính là anh quan trọng với em biết
dường nào, đến bao giờ em mới có thể quên được một phần con người em? Và đối với
một người mới thì mất bao nhiêu năm để tìm hiểu người đó? Tìm ai có thể quái lạ
hơn anh? Và thật sự em còn yêu được nữa không? Tất cả không ai nói trước được.
Chỉ biết được rằng giờ đây em phải tập quen dần với việc không còn anh bên cạnh,
phải tự mình đứng lên, không được anh chọc cười khi em buồn, em sẽ cố gắng sống
trở lại bình thường. Nhưng em sẽ không tìm bất cứ ai để thay thế vị trí của anh
trong trái tim em nữa vì em biết rằng suốt cuộc đời em anh đã là tất cả!
(memories2004.com)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét