Khuya. Ngoài vườn những cơn
gió đêm vẫn xào xạc như cũng đang trằn trọc thức. Với tay lấy cái Headphone, bật
một bi ht từ một album mới mua, hình như của Evanescense. Nhìn ln bầu trời đêm
le lói ánh trăng sao, gnhe văng vẳng bn tai tiếng ht trong trẻo, giọng
hát đầy mê hoặc như đang muốn kéo tôi ra khỏi thế giới đầy ưu tư
phiền muộn... Để rồi tôi cảm thấy trước mắt mình l khu phố nhỏ ngy xưa, dài và
hẹp, ánh đèn vàng ấm áp hắt bóng xuống mặt đường. Tôi đột ngột muốn quay bước
chân đi nhưng lịng thì bị níu ko....
Văng vẳng đâu đây những nốt piano thánh
thót hoà lẫn giai điệu du dương của một cây violon. Ngước ánh mắt lên những ô cửa
sổ còn sáng ánh đèn như muốn tìm kiếm, bỗng chốc cất tiếng thở thật nhẹ nhàng …
Cơn gió đêm lùa đến mang theo trong không gian tiếng hát lúc trầm lắng, lúc
ngân nga và có lúc lại vút cao lên như muốn chạm đến những vì tinh tú. Cái âm
thanh ngọt ngào sâu lắng ấy khiến cho tâm hồn một kẻ lang thang như chất chứa
thêm nhiều tâm sự …
“Anh cảm thấy rất mệt mỏi vì phải kiềm
nén những nỗi sỡ hãi thật sự trẻ con. Và nếu em phải ra đi, anh mong rằng em sẽ
đi thật sự. Vì sự hiện diện của em vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Nó không để cho
anh được yên … Những vết thương dường như chẳng thể lành, và những nỗi đau thì
vẫn sững sờ trước mặt. Có rất nhiều thứ mà thời gian chẳng thể nào xoá mờ được đâu
…”. Người ta vẫn bảo với nhau rằng thời gian sẽ là phương thuốc diệu kỳ xoá đi
những vết đau lòng. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Thời gian chỉ có thể khiến người
ta quên đi những nỗi đau. Và chỉ có tình yêu mới có thể làm nó lành lặn hẳn…
Tôi đã như dừng bước để lắng tai nghe những
lời hát như lắng nghe chính tiếng lòng mình đang nói. Không có em bên cạnh đêm
thật dài và ngày cũng trở nên trống rỗng. Nhưng thực sự tận đáy lòng tôi vẫn
luôn vang lên những nỗi khát khao, mong ước như ngày nào…
“Khi em khóc anh đã lau khô lệ. Khi em muốn
thét lên anh là người xua tan đi những nỗi sợ hãi.
Và anh đã nắm lấy tay em cùng vượt qua những
năm tháng ấy.
Và giờ đây tất cả những gì anh muốn nói
là …”Tất cả những gì của anh, anh vẫn giữ nó cho em…”
Mỗi chiều khi đến cạnh bên anh, nhìn nét
mặt buồn bã của anh em thấy lòng mình như đau thắt lại, muốn chia sẻ cùng anh
nhưng có cái gì đó đang chia ngăn khoảng cách của chúng mình. Em đã từng mong ước
rằng ở bên cạnh anh suốt cuộc đời của mình nhưng anh dường như vô tâm không
màng đến. Em lúc này đây cũng bế tắc trong tâm hồn mình mình muốn thét lên muốn
nói tất cả nhưng em phải đè nén tấm lòng mình lại em không muốn mọi người thấy
vẻ yếu đuối của chính mình ngoại trừ anh. Em nhiều lần thử bắt chuyện cùng anh
nhưng anh đã quay mặt đi không nói một lời. Mỗi lần như thế em cảm thấy trống rỗng
và cô đơn vô cùng. Và khi bước chân trên con đường về nhà em đã nhỏ những giọt
lệ vào sâu trong đáy lòng mình. Những giọt lệ ấy làm em cảm thấy cô đơn trống rỗng
ngày một nhiều hơn. Bế tắc trong công việc và bế tắc trong việc chia sẻ cho anh
những buồn vui của chính em và của cả anh nữa em cảm thấy thật cô đơn. Giờ đây
trong lòng em đau thật đau nó trống rỗng chẳng thể có gì lấp đầy được. Em đã
khóc, khóc rất nhiều trước khi cho anh những lời nói của lòng mình em muốn tạm
chia xa anh để nỗi đau mà em đang gánh chịu nơi đây vơi bớt đi để em có thể tiếp
tục sống dù biết xa anh là cuộc sống của em có chút vô nghĩa. Anh có thấu hiểu
cho lòng em. Dù xa anh em vẫn nhớ anh rất nhiều và trong em hình ảnh anh vẫn đẹp
mãi mãi và nó sẽ giúp em vượt qua những lúc khó khăn, và xin cho em được nói với
anh câu nói mà tận đáy lòng em chôn kín bấy lâu nay: “EM YÊU ANH” và em sẽ cầu
chúc cho anh được nhiều hạnh phúc trong cuộc sống.
Anh vẫn biết rằng em luôn ở bên cạnh anh
chăm sóc cho anh và động viên anh rất nhiều. Đã nhiều lần anh muốn nói thật
lòng mình cho em hiểu nhưng dường như có một bức tường đang ngăn cách chúng ta
anh hiểu rằng trong anh tồn tại một loài qủy nó khiến anh xa lánh mọi người và
xa lánh người mà anh luôn yêu thương nhất đó chính là em. Anh muốn thét lên nhưng
lòng cứ đau quặn đi. Nhìn thấy những nét mệt mỏi trong mắt em anh thật sự muốn
chia sẻ cùng em nhưng anh đẵ chẳng làm được. Hãy cho anh một chút thời gian để
anh đấu tranh với chính mình tìm lại con ngưởi của mình và chúng ta sẽ được ở
bên nhau em nhé. Nhưng để có được điều đó anh mong em sẽ ở bên cạnh anh cho đến
ngày đó. Nhưng nếu em không thể thì anh chẳng thể làm gì được nữa và lòng anh sẽ
đau vô cùng không biết anh còn có thể đứng vững hay không. Và trong tim anh cũng
muốn nói một lời dành cho em, một lời nói chân thành của cõi lòng mình mà dù
anh cố che dấu cũng không được rằng “ANH YÊU EM”
“When you cried I’d wipe away of all your
tears. When you’d scream I’d away of all your fears. And I’ve held your hand
through all of the years. But you still have all of me.”
Em cũng đã từng làm cho anh say đắm. Nhưng
những tháng ngày đó đã trôi qua. Để rồi giờ đây anh đang sống trong nỗi khắc
khoải cùng cuộc sống mà em bỏ đã bỏ lại phía sau. Khuôn mặt em đã từng xuất hiện
trong những giấc mơ ngọt ngào êm ái ngày xưa. Giọng nói của em đã từng khiến
anh như mất hết những sự minh mẫn. Thế mà giờ đây, anh đang đứng đây, trên con đường
quen thuộc ngày nào, vẫn đợi em, nhưng giờ đây, bên cạnh anh lúc này … không có
em … mà chỉ còn những âm thanh du dương kia như đang lắng nghe anh.
“You used to captivate me by your
resonating light. But now I’m buond by the life you left behind. Your face it
haunts my once pleasant dreams. Your voice it chased away all the sanity in me …”
Khó khăn lắm anh mới có thể tự bảo với
mình rằng … em đã ra đi, cho dù rằng, anh vẫn cảm nhận đâu đây hình bóng của
em.
Và, ở góc của con phố ấy, nơi có những
tán cây và hoa vẫn rụng mỗi mùa, bóng dáng em vẫn âm thầm chờ đợi anh, nụ cười
tươi trong nắng sáng lung linh, bước chân nhẹ trong bóng chiều yên tĩnh và
trong cả mưa đêm ướt lướt thướt mái tóc dài …
“I’ve tried so hard to tell myself that
you’re gone. And though you’re still here with me. I’ve been alone all along …”
Và thế rồi những cơn mưa lại đến thật lờ
mờ, vẫn nghe văng vẳng bên tai những nốt piano và violon réo rắt tha thiết …
Cứ mỗi lần ngắm nhìn vẻ mặt anh em lại
càm thấy lòng mình hạnh phúc. Ở bên anh em thật sự tìm được bình yên trong tâm
hồn của mình. Hôm nay em đã gặp biết bao khó khăn trong công việc và trong chuyện
gia đình của chính mình cùng trăm nỗi tơ vò khác cứ cuốn chung quanh cõi lòng
em. Em nhìn anh bằng ánh mắt buồn bã mong anh bắt gặp ánh mắt mệt mỏi trong em để
chia sẻ với em những nỗi niềm thầm kín. Nhưng anh vẫn vô tâm không quay lại em
thấy buồn và trong lòng trống vắng. Đã từ rất lâu em đã gặp anh, anh đã cho em
một cảm xúc thật đặc biệt mà không ai có thể cho em được. Ngày đó em vẫn còn là
một cô bé rất ngỗ ngược luôn làm theo ý của mình. Em sống ung dung tự tại bất cần
đời nhưng khi gặp anh, anh đã làm biến đổi trong em mọi sự. Ngày ngày trong em
luôn có sự thay đổi, em phải thay đổi chính mình để hoà hợp với anh. Từ một cô
bé cao ngạo em đã tự biết mình thành một cô bé nhút nhát trong mắt anh và nữ
tính nhiều hơn đối với gia đình của anh. Những lúc vui buồn chính anh đã lôi em
ra để trong lòng em tìm lại được cảm giác ấm áp và yên bình. Với em anh là tất
cả, và em đã tự hứa với lòng mình rằng em sẽ luôn chờ đợi một ngày nào đó anh
nhìn vào chính đôi mắt em và khẽ nói lời nói nhẹ nhàng rằng: “Anh yêu em”. Thời
gian trôi qua nhanh và bây giờ anh đã có một cuộc sống mới trong một môi trường
làm việc mới. Và cả chính em cũng có một công việc cho chính mình. Ap lực việc
làm khiến em mệt mỏi và lo lắng không biết lúc nào em sẽ làm sai và bị khiển
trách, em vốn dĩ là một cô bé nhút nhát nên em chẳng biết mình sẽ chịu đựng được
đến chừng nào nữa.
Thời gian gần đây anh đã không còn là
chính anh nữa, em có cảm giác rằng anh thay đổi đến lạ kỳ em đã từng cố gắng
tìm hiểu xem điều gì đã làm thay đổi đi con người anh. Trước kia anh không vô
tâm đến như vậy em thật sự không hiểu điều gì đã xảy đến cho người mà em hết mực
yêu qúy. Sự vô tâm trong anh khiến lòng em đau đến mức không thể nói thành lời được
nữa nó như một cục đắng mà mỗi ngày khi nhìn anh em đều phải nuốt vào cõi lòng
bé nhỏ của chính mình. Nỗi đau ấy cứ lớn dần lên từng ngày trong cõi lòng em. Đã
từng nhiều lần em tự tin và hứa với chính mình rằng em sẽ giúp anh thoát khỏi
áng mây u ám đang bám quanh anh và đưa anh về với thế giới cuả anh và thế giới
của chính mình, nhưng sự vô tâm trong anh đã làm tiêu tan niềm hy vọng đó của
em. Em đã từng khóc rất nhiều, khóc như chưa bao giờ khóc. Mỗi khi đêm về hay
khi nhìn xung quanh không có ai để chia sẽ cùng với em niềm đau, em đã bật khóc
, từng giọt nước mắt cứ tự trào ra thành từng dòng lan kín cả khuôn mặt em, dù
nước mắt cứ tuôn rơi nhưng em không sao cất lên được tiếng khóc, không hiểu sao
nó cứ nghèn nghẹn nơi cổ họng của chính em làm cho tâm hồn em cô đơn trống trải
và lạnh buốt, vô hồn. Vì anh em đã hy sinh nhiều thứ, có người nói em dại khờ
có người lại bảo em ngu ngốc, và bạn bè chung quanh em cứ từng đứa một xa em dần
và ngay cả đứa bạn thân nhất của em cũng đã lìa xa em mà đi. Với em bây giờ anh
là tất cả nhưng anh lại không chú tâm và hờ hững làm em càng cảm thấy tuyệt vọng
vô cùng em không biết chừng nào mình sẽ gục ngã. Lời chia tay mà em nói với anh
như từng nhát dao đâm vào tim em, đau như chưa bao giờ đau như thế mà nào anh
có thấu hiểu cho em. Dù chia tay nhưng em vẫn mong chờ ngày nào đó anh sẽ lại đến
bên em và chia sẽ cùng em mọi sự.
Tôi chưa từng nghe tiếng khóc của ai
trong đời ngoại trừ của chính mình và mẹ tôi. Và giờ đây tôi đã nghe được một
tiếng nấc nghẹn ngào của một người bạn đang bế tắc, tôi cảm thấy buồn cho chính
ngưởi bạn của tôi. Và tôi không biết nên làm sao để giúp người bạn ấy thoát khỏi
bế tắc của chính mình. Tôi đã từng hứa giúp đỡ nhưng không thực hiện được bất cứ
điều gì, tôi có cảm giác rằng mình đã thất hứa và tôi cũng đã từng đưa ra lời
khuyên giải nhưng có lẽ đó là những lời khuyên giải không hợp lý để giờ đây mọi
chuyện trở nên thế này. Tôi thật sự xin lỗi, một lời xin lỗi xuất phát từ tấm
lòng chân thành của chính mình. Tôi đã tự nhủ rằng nếu ngày ấy tôi không đưa ra
lời khuyên ấy thì bây giờ có lẽ mọi chuyện đã khác nhiều lắm. Dù có làm gì đi nữa
thì tôi cũng không thể sửa chữa lỗi lầm ấy được nữa mà cái tôi cần làm bây giờ
là giúp bạn tôi vượt qua những khó khăn trước mắt, và tôi chỉ có thể khuyên bạn
tôi một vài điều mà tôi nghĩ là có ít trong lúc này:
-
Mọi sự đã lỡ cái gì nó đến
thì nó sẽ đến bạn không thể thay đổi được nữa nhưng chính lúc này là thời gian
tốt nhất để bạn nhìn lại những gì bạn đã làm. Có những bông hoa tươi đẹp bạn đã
trồng và tôi nghĩ rằng bạn sẽ không đánh mất nó.
-
Cảm giác đau trong lòng bạn
làm bạn trở nên yếu đuối và xa lánh mọi thứ chung quanh bạn thì trước tiên bạn
hãy nghĩ về nhưng người chung quanh mà sống tốt hơn đừng làm cho mọi người phải
lo lắng cho bạn, nếu nỗi đau của bạn quá lớn tôi nghĩ bạn nên thét lên thật lớn
hoặc khóc thật to cho vơi đi nỗi đau ấy (có thể một mình hoặc cho một người bạn
thân lắng nghe để bạn bọc lộ nỗi đau ấy và nếu bạn can đảm hơn nữa hãy nói với
chính nguyên nhân gây ra nỗi đau cho bạn biết) để rồi sau đó bạn vững vàng đứng
lên mà sống tiếp cuộc đời còn lại vì cuộc đời còn lại còn lắm nỗi lo lắng nhiều
hơn mà bạn có thể không lường trước được
- Nếu
bạn nghĩ rằng nguyên nhân nỗi đau không thể thiếu trong lòng bạn thì bạn hãy tạo
nó bằng tư tưởng của chính mình một hình ảnh đẹp trong quá khứ làm động lực cho
bạn đứng dậy (tuy nhiên tôi khuyên bạn không nên làm cách này có thể nó sẽ khiến
cho bạn sống xa rời thực tế và một ngày nào đó khi bạn chấp nhận được sự thật
thì có lẽ bạn sẽ gục ngã mà không có gì có thể giúp bạn đừnh lên được nữa) hãy
tìm niềm vui trong công việc và một ngày nào đó bạn sẽ tìm được hạnh phúc đích
thực của chính bạn. HÃY CAN ĐẢM LÊN VÌ MỌI NGƯỜI CẦN BẠN VÀ BẠN LÀ MỘT NGƯỜI
KHÔNG THỂ THIẾU ĐỐI VỚI MỌI NGƯỜI CHUNG QUANH. HÃY CỐ LÊN NHÉ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét